"Ngày chụp ảnh giống như ngày đi chơi, thoải mái, vui vẻ. Và những tấm ảnh cưới cũng được ghi lại trong không khí tự nhiên như hơi thở. Cô dâu chú rể không phải làm diễn viên, gò mình trong những bộ váy áo và biểu cảm cứng nhắc để làm nên bộ ảnh cưới 'công nghiệp' mà tự do thể hiện cảm xúc, cá tính như trong không gian chỉ có hai người.
Khi chụp ảnh cưới, nữ nhiếp ảnh gia mong muốn muốn giữ lại khoảnh khắc hạnh phúc mà điều quan trọng nhất là tạo cho cô dâu chú rể những giờ phút vui vẻ, đáng nhớ bên nhau trong ngày chụp ảnh.
Vài tiếng chụp ảnh cưới sẽ trở thành kỷ niệm hạnh phúc như bao kỷ niệm đẹp khác. Để rồi có thể sau đó 10 năm, cô dâu lúc ấy có thể đột nhiên nhớ lại và nhắc với chú rể rằng: 'Anh có nhớ sáng hôm chụp ảnh cưới, anh đã thơm vào má em rất dịu dàng và nói gì không?'. Ngày chụp ảnh sẽ không còn là trách nhiệm hay nghĩa vụ, không còn là những mệt mỏi khi phải chụp ảnh trong nắng nóng và chỉ mong kết thúc cho nhanh."
(Veronica Linh viết trong một bài báo về Thảo Ngô)